mẹ chồng

Ph/ục v/ụ mẹ chồng 15 năm, bà để lại 3 căn nhà cho em dâu – tôi nhặt cái ca cũ bà v/ứt đi khiến cả nhà phát s//ốc…

Tôi về làm dâu từ khi còn rất trẻ, mới hai mươi ba tuổi. Chồng tôi là con trai trưởng trong gia đình ba anh em, nên sau khi cưới, tôi dọn về sống cùng mẹ chồng. Từ đó, tôi bắt đầu hành trình làm dâu mà suốt mười lăm năm sau, mỗi lần nghĩ lại, tôi vẫn nghẹn ngào.

Tôi không có nhiều cơ hội nghỉ ngơi. Mỗi sáng dậy từ 5 giờ, lo bữa sáng cho cả nhà, sau đó đi làm, chiều về lại tất tả đi chợ, nấu cơm, giặt giũ, lau dọn, chăm sóc mẹ chồng. Bà không phải người kh/ó tí/nh, nhưng luôn nghi/êm kh/ắc và kh/ắt kh/e với tôi – trong khi lại rất nhẹ nhàng với em dâu út.

Chồng tôi công tác xa, mỗi tháng chỉ về vài ngày, còn em trai và vợ thì ở riêng nhưng cuối tuần hay ghé nhà. Em dâu ăn nói khéo léo, lại hay mua quà đ/ắt ti/ền biếu mẹ. Ngược lại, tôi không giỏi lời hay ý đẹp, chỉ biết cặm cụi lo toan từng bữa cơm, từng viê/n th/uốc khi bà đa/u ố/m.

Có những hôm tôi s/ốt ca/o vẫn phải cố gắng nấu cháo, s/ắc th/uốc, vì “bà không yên tâm giao bếp cho ai khác”. Tôi lặng lẽ chịu đựng, nghĩ rằng chỉ cần sống hết lòng, người ta sẽ hiểu.

Thế rồi, khi mẹ chồng m/ất, mọi thứ mới vỡ ra.

Buổi họp gia đình để đọc di chúc diễn ra trong không khí trịnh trọng. Cả ba anh em cùng họ hàng thân thích đều có mặt. Ai cũng cho rằng sau ngần ấy năm tôi sống chung và chăm sóc mẹ chồng, bà sẽ để lại cho tôi ít nhiều.

Thế nhưng, khi luật sư đọc di chúc, tôi ch/ết lặ/ng.

– “Toàn bộ ba căn nhà mặt tiền tôi để lại cho con trai út và con dâu út – Hạnh – vì chúng biết cách làm ăn, lại hiếu thuận.”

– “Con dâu trưởng – chị Lan – tôi không để lại tài sản gì, vì tôi tin chị sống biết điều, không tra/nh gi/ành, không ch/ấp nh/ặt.”

Tôi cúi đầu, không ph/ản b/ác, không nước mắt. Nhưng trong lòng là một vùng trống rỗng. Cả mười lăm năm tận tụy, rốt cuộc chỉ gói gọn trong một dòng: “không chấp nhặt”.

Chiều hôm đó, tôi lặng lẽ dọn phòng mẹ chồng. Trong góc bếp có một túi đồ cũ mà em dâu bảo định mang đi b/ỏ. Tôi lật xem thì thấy cái ca sứ tôi từng mua cho bà từ hơn mười năm trước – loại ca có lót đế cao su chống nóng mà ngày nào tôi cũng dùng để pha sữa hoặc nước ấm cho bà uống đêm.

Ca sứ đã ngả màu, phần đế lót đã mòn, hơi lỏng. Tôi bất giác rửa sạch lại cái ca, định giữ làm kỷ niệm. Trong lúc lau khô, tôi thấy đế cao su hơi nhô lên bất thường. Tò mò, tôi dùng dao nhỏ cạy thử. Bên trong là một mảnh giấy nhỏ được bọc nilon, cuộn lại kỹ càng.

Tôi mở ra, tay ru/n nhẹ. Là nét chữ quen thuộc của mẹ chồng, nội dung bên trong khiến tôi ch//ết lặng…

Dịch vụ giúp việc gia đình

Mảnh giấy nhỏ run run trong tay, tôi mở ra. Là chữ của mẹ chồng, nắn nót nhưng hơi run rẩy, chắc viết trong lúc đã yếu:

Dịch vụ giúp việc gia đình

 

**“Lan à, nếu con đọc được lá thư này, nghĩa là con đã không uổng phí 15 năm tuổi xuân. Mẹ không trao của cải cho con trước mặt mọi người, vì mẹ hiểu rõ lòng người trong gia đình này. Nhưng mẹ để riêng phần của con ở nơi không ai ngờ tới – bởi mẹ biết con chẳng bao giờ tự giành giật.

Trong két sắt của mẹ có một chìa khoá nhỏ màu đồng. Nó mở căn hộ số 3, chung cư Hoa Phượng – đứng tên con. Sổ đỏ và giấy tờ mẹ đã để sẵn bên trong ngăn kéo. Căn hộ ấy, mẹ muốn con có – coi như là lời cảm ơn cho bao năm trời con chăm sóc, chịu thiệt thòi.”**

Tôi chết lặng, tay siết chặt tờ giấy, nước mắt cứ thế tuôn rơi. Hoá ra, trong sâu thẳm, mẹ chồng đã nhìn thấy hết.

Ngay khi tôi còn chưa kịp bình tâm, chồng và các anh em bước vào. Thấy tôi ngồi ôm cái ca cũ, em dâu Hạnh cười nhạt:

– “Chị còn giữ mấy đồ bỏ đi làm gì cho chật nhà?”

Dịch vụ giúp việc gia đình

 

Tôi không nói gì, chỉ đưa tờ giấy ra. Mọi ánh mắt lập tức dán chặt vào từng dòng chữ. Không khí nặng nề đến nghẹt thở.

Anh chồng út – chồng của Hạnh – đỏ bừng mặt, giọng lạc đi:
– “Không thể nào… mẹ đã giao hết cho tôi rồi mà…”

Luật sư khi được gọi đến xác nhận thêm, chậm rãi gật đầu:
– “Đúng, bà cụ có để lại một di chúc phụ, chỉ công bố khi tìm được mảnh giấy chỉ dẫn. Đây chính là bản gốc chữ viết tay của bà. Hợp pháp.”

Cả căn phòng sững sờ. Em dâu Hạnh tái mét, không nói nổi một câu.

Còn tôi, ngồi lặng bên góc bàn, ôm chặt cái ca cũ, nghe như tiếng mẹ chồng thì thầm bên tai:

– “Con gái à, của cải nhiều hay ít không quan trọng. Quan trọng nhất là lòng người. Mẹ tin, con sẽ sống tốt.”

Dịch vụ giúp việc gia đình

 

Lần đầu tiên sau bao năm làm dâu, tôi bật khóc – nhưng là những giọt nước mắt được minh chứng, không còn tủi hờn.


Bình luận

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *